Một tuần có 7 ngày, một tháng có 30, đôi khi là 31. Và con số đó của một năm là 365, chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi anh nhỉ. Nhưng, không phải ngày nào... em cũng yêu anh!
Có những ngày em chẳng yêu anh... Là khi anh ghét em mặc những chiếc áo có nút rườm rà, những chiếc váy điệu đà, những đôi giầy búp bê. Anh bắt em mặc những chiếc áo phông phẳng lì không cổ, những chiếc áo không họa tiết cầu kỳ. Anh để mặc em với cái nhìn tiếc nuối vào tủ quần áo, với một phong cách chẳng phải là em. Để có những ngày, em chẳng yêu anh, em điểm phấn tô son lại, mặc một chiếc váy có nút điệu đà, xỏ một đôi giày kiểu cách. Em bước ra đường một mình. Em phóng xe một mình, mỉm cười nhìn mọi người. Để em biết rằng... những ngày như thế... em chẳng yêu anh...
Là những ngày... anh ghét cay ghét đắng những bộ phim Hàn Quốc, anh chê bai những bộ phim tình cảm sướt mướt. Anh dẫn em đi xem những bộ phim hành động, những tổ chức mafia, những con quái vật. Anh bỏ mặc em ngủ gà ngủ gật, để đến lúc tỉnh dậy lơ ngơ, mắt nhắm mắt mở nghe anh kể chuyện mơ hồ. Là những ngày như thế, em chẳng yêu anh... Em đi mua những đĩa phim, nằm dài một mình ở nhà xem những bộ phim Hàn Quốc, những bộ phim tình cảm sướt mướt, những phim tâm lý tình cảm do Hillary Duff và Lindsay Lohan đóng. Để em lại cười một mình, tự khóc một mình, tự xem đi xem lại một mình... và nghĩ... sao có ngày như thế... em chẳng yêu anh!
Có những ngày em chẳng yêu anh... Khi anh chán nghe rồi những câu chuyện, những lời tâm sự. Anh để mặc em nói một mình, anh sẽ chẳng hiểu gì cả, rồi hỏi đi hỏi lại, hoặc sẽ trả lời qua loa, đại khái ậm ừ "Ờ, thôi, kệ đi". Để có ngày, với những câu chuyện, em chẳng buồn kể anh nghe, em sẽ tìm bạn nói chuyện, để có người cùng cười thích thú, cùng lo lắng, cùng chia sẻ với em... Để em nhận ra... em chẳng yêu anh... những ngày như thế...
Là những ngày... khi anh nói lời yêu cũng trở thành một câu cửa miệng, và em cũng trở nên quá quen thuộc, để anh đến gặp em như một nhiệm vụ, để cái ôm em cũng trở thành quán tính, và hơi thở cũng không mang điều mới mẻ. Để em khát khao mình được yêu như ngày đầu tiên, là những ngày... em chẳng yêu anh!
Là những ngày, những nỗi buồn em chẳng nhớ đến anh, để không phải nghe anh nói em ủy mị. Là những khó khăn em chẳng nói với anh, để không phải nghe anh bảo "Em lớn rồi, những cái này em phải tự biết lo đi", mặc dù cái em cần chỉ là một câu an ủi và một lời chia sẻ thôi mà, là một điều quá đỗi giản dị.
Có những ngày như thế... em chẳng yêu anh! Khi anh ném vào em những câu nói trong cơn tức giận, như những con sóng dữ dội đập vào bờ cát trắng, và những hành động đã trở thành ám ảnh, để em chỉ biết dùng những giọt nước mắt xoa dịu vết thương lòng. Để có những bí mật đã hóa thành đá và trở thành địa ngục bên trong. Dẫu em biết rằng... những ngày như thế... anh chẳng phải là anh!
Có những ngày em chẳng yêu anh... Em ngồi nhớ về những chàng trai thuở trước, yêu chiều em như một nàng công chúa, để em sống trong những trò chơi lãng mạn, và mang em đi trong những giấc mơ bồng bềnh kiêu hãnh. Để em nghe những con sóng dịu dàng và êm ái, những bản tình ca không có đoạn kết và sẽ chẳng bao giờ trở lại. Và những cánh hồng dẫu lắm gai nhưng chẳng bao giờ đổi khác, như vẫn gọi tên em với một niềm khao khát. Để em ngồi lật giở những trang thư và kỉ vật nhàu nát, mà bụi thời gian đã giăng mờ trong câm lặng... để em nhớ... để em thương... để em biết rằng, có những giây phút tồn tại như thế... em chẳng yêu anh!
Có những ngày như thế... như hôm nay... em chẳng yêu anh. Là em... là em rất thật! Bởi em biết... cũng chẳng có nhiều những ngày... em chẳng yêu anh!